Chương 5. Không nên tin vào dư quang

516 44 1
                                    


Chương 5. Không nên tin vào dư quang

***

Lúc bọn họ tới phòng học thì đã trễ giờ, giáo viên chẳng qua là gật đầu một cái rồi cho bọn họ vào lớp. Học viện Thánh Kiệt đối với việc quản lí học sinh rất thoải mái, cơ hồ là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, mặc cho học sinh tự sinh tự diệt, học tập hay là vui chơi, tiến bộ hay là đi xuống, đều là do tự bản thân học sinh lựa chọn, kết quả cũng tự mình gánh lấy. Trường học không quan tâm đến tỉ lệ tốt nghiệp, cũng không quan tâm đến học sinh sau khi ra trường sẽ trở thành người thành công hay là phế nhân, dù sao cũng là do mỗi người lựa chọn.

Kha Bố ngáp, tay chống mặt, hữu khí vô lực cầm viết ghi bài. Vừa bắt đầu tiết học liền muốn buồn ngủ, loại bệnh này có thuốc chữa không đây? Cậu liếc Chi Lý ngồi ở phía trước một cái, hắn đang dựa lưng vào cái ghế nhìn giáo viên trên bục giảng. Có lẽ phát hiện được ánh mắt chú ý của Kha Bố, Chi Lý mới vừa nghiêng đầu nhìn Kha Bố, Kha Bố liền nhìn sang tấm bảng đen. Cậu cũng không định chơi trò chơi thâm tình bốn mắt nhìn nhau. Bị phát hiện nhìn lén, nhất định sẽ bị hiểu lầm mình rất thích hắn, không thể để cho hắn quá kiêu ngạo.

Cho là Chi Lý sẽ quay lên, hắn lại giữ vững tư thế không hề động đậy nữa. Trong dư quang của Kha Bố tràn đầy ánh mắt nóng bỏng của Chi Lý. Cậu khẽ nhấp nhé miệng, biểu cảm và động tác cũng trở nên không được tự nhiên. Còn phải nhìn tớ bao lâu? Tớ có gì tốt để nhìn như vậy sao? Cậu cũng nhìn tớ được 7 năm rồi, còn chưa đủ sao? Kha Bố ý thức được nhiệt độ của mình đang dần dần lên cao, cuống quýt cầm sách lên chặn mặt lại, đỏ mặt thì xấu hổ quá. Mấy phút sau, Kha Bố để sách xuống, dư quang phát hiện Chi Lý vẫn còn đang nhìn mình. Kha Bố nhắm mắt phải lại, đem Chi Lý loại ra ngoài dư quang của mình.

Suốt một buổi học, Chi Lý chỉ nhìn Kha Bố. Ngay cả Kha Bố cũng muốn oán trách hắn đối với mình quá si tình. Chuông tan học mới vừa reo lên, Sở Hạo Vũ ở phía sau Kha Bố nằm gục xuống bàn: "Mệt chết tớ rồi, cả một tiết học làm mấy động tác này, Chi Lý, lần này cậu chắc chắn có thể đoán được chứ?" Kha Bố quay đầu xuống, liền thấy Sở Hạo Vũ dùng ngón tay làm mấy động tác bỉ ổi không chịu nổi, so với việc giơ ngón tay giữa ra còn đáng khinh hơn. Chẳng lẽ cả một tiết hắn ngồi ở đây làm cái trò này? Giáo viên trên bục giảng đều đã thấy được tất cả rồi! Kha Bố phản ứng kịp, quay đầu lên nhìn Chi Lý một chút rồi nhìn Sở Hạo Vũ một chút. Chẳng lẽ mình, chẳng lẽ tự mình đa tình cả một tiết? Dư quang gì chứ? Loại vật này quả nhiên không đáng tin cậy. Kha Bố cầm sách lên, ném tới Chi Lý: "Cậu phát hiện ra đúng không? Cậu nhất định đã phát hiện được."

Chi Lý giơ tay lên chụp lấy quyển sách: "Cần thuốc nhỏ mắt à?"

"Cậu cứ cười nhạo tớ đi, sau này tớ cũng không dùng dư quang nhìn cậu nữa đâu."

"Không nên tự đặt ra cho mình mục tiêu khó như vậy."

"........"

Tiết học sau Kha Bố dời đến ngồi ở bàn đầu tiên. Cậu áp mặt dính lên mặt bàn. Lần sau nhất định sẽ để cho Chi Lý nếm thử một chút cái cảm giác tự mình đa tình là như thế nào.

Cậu ấy là Chi Lý đại nhân - Phần 2 - AngelinaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ