Chương 10. Tớ không tức giận là có nguyên nhân

910 41 11
                                    


Chương 10. Tớ không tức giận là có nguyên nhân

***

Kết quả cuộc thi được công bố, lớp Kha Bố giành được hạng ba, một cái hạng không có giá trị chút nào. Nếu như Chi Lý không đợi những người khác, nếu như hắn không nắm tay mình cùng chạy, khả năng giành hạng nhất là rất cao. Nhưng Kha Bố không cảm thấy đáng tiếc, tiền thưởng ít ỏi cùng với bảy ngày tự do so với những gì Chi Lý mang lại thật không đáng là gì. Ngược lại Đóa Lạp cứ như vậy mà gió êm sóng lặng biến mất, khiến cho Kha Bố tràn đầy nghi vấn. Kha Bố đột nhiên gõ nhẹ vào đầu: "Bây giờ những gì cần nghĩ hẳn không phải là chuyện này! Chương 10 đã thật sự đến rồi không phải sao?!" Cậu cái gì cũng không do dự nữa, mở cửa phòng tắm ra. Trong phòng tắm có Chi Lý mới vừa vận động xong đang tắm. Cậu chỉ vào hạ thân bị hơi nóng làm cho mơ hồ: "Đó là cái gì, cậu mau nói ra danh từ chỉ cái đó đi!"

"Chân."

"Không phải, là cái đó."

"Bụng."

"Cậu nhìn kĩ hướng tớ chỉ đi."

"Cậu đến gần chỉ tớ mới có thể thấy rõ."

Kha Bố rầm một tiếng đóng cửa lại, thời gian bây giờ đã cận kề kết thúc, có thể tâm bình khí hòa nhìn Chi Lý tắm quả thật rất khó. Cậu ở trong phòng ngủ đi qua đi lại, lúc này mọi người cảnh giác cũng rất cao, làm cho bọn họ nói ra rất khó. Nhưng Chi Lý cũng chẳng phải là một tên ngu ngốc u mê như vậy mới đúng, chẳng lẽ hắn đã phát hiện, sẽ không đâu. Theo như tính cách của hắn thế nào cũng sẽ không để mặt cho mình lúc lên giường gọi tên những người khác. Cậu đá cái giường, rất lâu không có nóng nảy như vậy. Cậu nghĩ như vậy đi tới phòng ngủ của Ứng Tu Kiệt. Ứng Tu Kiệt đang thu dọn đồ đạc. Hắn đem mấy bộ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày toàn bộ để lên trên tấm chăn, sau đó bọc tắm chân lại thành cái túi nhắc lên vai.

"Cậu đang làm gì?"

"Tớ tính nghỉ học, rời khỏi nơi này, đi tới phương xa sống một thời gian, sau đó..."

"Không cần khoa trương như vậy chứ."

"Đây là khoa trương sao? Nếu như tớ có thể đánh thắng Chi Lý, sẽ còn trốn sao? Tớ đã lên web điều tra, ở Trung Quốc chỗ dạy võ công còn rất nhiều, tớ muốn..." Kha Bố che miệng của hắn: "Đừng có nói nhảm nữa, sẽ làm cho cái chương này nhanh kết thúc hơn đó!"

"Chết sớm hay chết muộn đều là chết, tớ không sợ, tớ đường đường là nam nhi thân dài bảy thước."

"Không sợ vậy cậu chạy cái gì!" Kha Bố lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ứng Tu Kiệt: [ Tớ còn có tuyệt chiêu. ]

Ứng Tu Kiệt đã đi tới cửa dừng lại, trả lời tin nhắn: [ Tuyệt chiêu gì, dựa vào phương thức ngu dốt có thể tránh được pháp nhãn của Tô Ấu Ngôn? ]

[ Lúc tớ và Chi Lý có làm chuyện đó, tớ sẽ thông báo cho cậu trước. Sau đó cậu sẽ gọi điện thoại cho tớ đúng lúc đó, tớ dĩ nhiên sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó tớ nhìn điện thoại nói: 'A, a, Ứng Tu Kiệt.' Như vậy bút ghi âm cũng không phát hiện được. Chi Lý cũng sẽ cho rằng tớ chỉ là đang nói tên người gọi tới là cậu. Ngay cả luật pháp trải qua vô số năm bị vô số người sửa cũng sẽ có chỗ sơ hở, chẳng lẽ hình phạt của cuộc đánh cược này không có sơ hở. Tớ ở trên giường, cũng đang làm chuyện đó với Chi Lý mà kêu tên người khác, một chút cũng không sai."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 26, 2017 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Cậu ấy là Chi Lý đại nhân - Phần 2 - AngelinaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ